Quả ngọt nhất là thành quả đến từ sự nỗ lực chứ không phải từ sự may mắn
“Tôi luôn cho rằng nếu bạn đủ chăm chỉ và đủ cố gắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.” (Katharine Graham)
Hồi cấp hai đi học, tôi thường dễ dàng đạt được thành công và những giải thưởng lớn. Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi không cần phải quá cố gắng nhưng vẫn đạt được những thứ mà bản thân mong muốn. Trong khi các bạn đồng trang lứa phải học ngày học đêm ở những lớp học bồi dưỡng kỹ năng, thì tôi trước ngày thi học sinh giỏi cấp tỉnh vẫn có thể ngồi xem phim mà vẫn đạt được thứ hạng cao.
Thế nhưng mẹ tôi lại luôn cảm thấy những thứ mà tôi đạt được chỉ là nhất thời, là do may mắn. Bản thân có nỗ lực, có phấn đấu mới là chìa khóa lớn nhất trên con đường dẫn đến thành công. Chỉ đến sau này khi thất bại, tôi mới hiểu mẹ tôi có cái nhìn đúng đắn như thế nào.
Mọi chuyện xảy ra vào kỳ thi chuyển cấp của tôi. Tỉnh của tôi chỉ là một tỉnh nhỏ, sức cạnh tranh không thể bằng những tỉnh lớn nhưng việc thi đỗ vào hai trường tốt nhất tỉnh lúc bấy giờ vẫn là mong muốn của biết bao học sinh, vì vậy mà để có được một vị trí học là điều vô cùng khó
Mặc dù biết vậy nhưng tôi vẫn rất ung dung và tự tin. Những thành tựu và lời khen của mọi người xung quanh khiến tôi tin chắc rằng mình sẽ đỗ vào cả hai ngôi trường mà mình mơ ước mà không cần nỗ lực như bạn bè.
Trong khi các bạn cùng lớp đã bắt đầu định hướng và ôn thi từ năm lớp 8 thì đến trước ngày thi một tháng, tôi mới bắt đầu động vào sách vở. Đến khi làm những đề thi của những năm trước, tôi mới biết Toán và tiếng Anh của mình yếu đến mức nào. Chỉ là, khi tôi biết thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã đỗ vào một trong hai trường tốt nhất tỉnh. Bạn bè, gia đình, thầy cô – tất cả mọi người đều không nói gì nhưng tôi biết, mọi người đều ngạc nhiên vì tôi đã trượt trường còn lại. Bản thân tôi khi được báo điểm còn ngỡ ngàng hơn cả. Ngay cả môn Văn là môn tôi tự tin nhất cũng chỉ được có 7,25 điểm.
Những người bạn trước đây học không giỏi bằng tôi, không đạt được nhiều thành tựu như tôi nhưng lại có thể đỗ vào cả hai trường với số điểm cao hơn tôi. Hóa ra, muốn thành công, chúng ta không thể chỉ dựa vào may mắn.
Tôi nghĩ có rất nhiều bạn giống như tôi, luôn tin rằng bản thân là một người rất đặc biệt, có năng lực hơn người, tin rằng mình có thể chạm đến thành công mà không cần cố gắng như bao người khác. Trên thực tế, chẳng có may mắn nào có thể cứ ở đó rải sẵn đường giúp chúng ta đi. Chúng ta không thể phủ nhận sự may mắn, nhưng nếu lúc nào chúng ta cũng chỉ trông đợi vào nó thì hầu như chúng ta sẽ chẳng nhận lại được gì.
Chúng ta có những khả năng, có những năng lực mà người khác không có. Nhưng nếu chúng ta không ngày ngày mài giữa, nuôi dưỡng nó ngày một lớn hơn thì khả năng của chúng ta cũng sẽ bị chết dần chết mòn dưới lưỡi dao của năm tháng. Cũng giống như việc ta trồng một cái cây vậy. Nếu chúng ta không không thường xuyên tưới nước, chăm bẵm cho nó thì dù ta có chọn hạt giống tốt đến mấy cũng chẳng thể khiến nó trở thành một cái cây tươi tốt được.
Tôi biết rằng chúng ta ai cũng đều thích những con đường bằng phẳng, không gập ghềnh, sỏi đá. Cũng giống như việc chúng ta thích những món hàng tặng kèm trong siêu thị hay tin rằng hôm nay bước chân trái ra đường sẽ nhặt được tiền. Thế nhưng chỉ có cố gắng mới giúp ta có được một cuộc sống hạnh phúc hơn, đạt được ước mơ của mình.
Giống như mẹ tôi, bà cũng đã từng có một thời thích mơ mộng về một tương lai sẽ gặp được một chàng hoàng tử thay đổi cuộc đời mình, hay một ngày sẽ xỏ vào đôi giày thủy tinh mà mình đánh rơi. Nhưng khi đã bước qua phân nửa chặng đường của đời người, bà hiểu rằng chỉ có chăm chỉ, nỗ lực mới giúp con người có được hạnh phúc.
Chỉ khi chúng ta cố gắng, ta mới nhận ra rằng những món hàng tặng kèm trong siêu thị chưa hẳn đã là miễn phí, bởi đi cùng với nó là việc ta phải mua nguyên một thùng sữa hoặc một túi gạo.
Hãy nhìn xung quanh mà xem, bạn không cô độc, chúng ta đều đang cố gắng. Đừng bỏ cuộc! Đừng nản chí! Hãy tin rằng, chỉ cần bạn cố gắng, cả thế giới đều đang ủng hộ bạn.
Hạnh ngân-t/h