Ở nhà mùa dịch tôi mới hiểu vợ mình ‘3 đầu 6 tay’ như thế nào
Tôi và Quỳnh kết hôn khi cô ấy 27 tuổi còn tôi vừa bước sang tuổi 30. Kết hôn xong chúng tôi vẫn thuê căn chung cư mini 45m2 để ở lại thủ đô với mong ước vài năm nữa sẽ mua được nhà.
2 năm sau ngày cưới, bố mẹ tôi cho chúng tôi một mảnh đất rộng ở quê. Vốn có máu kinh doanh nên tôi bán luôn mảnh đất đó đi lấy vốn kinh doanh. Công việc kinh doanh của tôi gặp thời nên lên như diều gặp gió.
Hôn nhân sang năm thứ 4 cũng là lúc con trai được gần một tuổi thì chúng tôi đã mua được căn chung cư 90m2.
Con trai nghịch ngợm, thường xuyên đau ốm nên vợ tôi không yên tâm thuê người giúp việc. Vậy nên tôi động viên cô ấy tạm nghỉ việc để ở nhà chăm con, cơm nước còn tôi ra ngoài kiếm tiền.
Ảnh minh họa
Dù vợ tôi là người nhanh nhẹn, được đánh giá tốt ở cơ quan nhưng vì yêu thương chồng con nên cô ấy cũng đồng ý với phương án của tôi. Mỗi tháng tôi đưa vợ 10 triệu đồng lo việc ăn uống, điện nước, nếu thiếu cô ấy hỏi thì tôi sẽ đưa thêm.
Từ đó tôi chịu áp lực lo toan kinh tế trong gia đình, đương nhiên tôi phải đi sớm về khuya mà vợ cũng chẳng nói được.
Sáng tôi dậy từ 6h sáng đi đến phòng tập gym rồi tắm táp tại đó, sau đó tôi đi ăn sáng, uống cafe rồi 8h đến công ty.
Buổi chiều sau khi tan làm tôi đi tiếp khách, hôm thì đi nhậu với mấy đứa bạn thân, nói chung không hôm nào tôi về nhà trước 8h tối. Đó là chưa kể những ngày tôi đi công tác, hai mẹ con cô ấy ở nhà chăm nhau.
Thi thoảng tôi cũng dành thời gian thư giãn cho riêng mình, lúc thì mua vài bộ đồ hay đi massage mà không cho vợ biết. Tôi nghĩ rằng mình vất vả kiếm tiền thì có quyền hưởng thụ.
Lâu nay tôi luôn là người giữ tiền vì nghĩ đưa cho vợ thì cô ấy lại mua sắm linh tinh hoặc mang về ngoại. Thế nên tôi cũng tự tay đi mua sắm những vật dụng trong nhà tầm tiền triệu trở lên.
Tôi không để vợ quá túng thiếu nhưng cũng không cho cô ấy được tiêu pha thoải mái vì nghĩ rằng ở đời nếu sướng quá đôi khi người ta lại không biết đường hưởng.
Suốt 2 năm nay cô ấy ở nhà chăm con, vừa rồi mới gửi con đi học được 1 tháng, cô ấy đang chuẩn bị hồ sơ xin việc thì bỗng nhiên dịch bệnh ập đến, toàn thành phố áp dụng giãn cách xã hội nên tôi phải làm việc ở nhà.
Sáng sớm thấy chuông báo thức tôi còn đang ngáp ngủ thì đã thấy vợ dậy lục đục làm gì đó ngoài phòng khách. Quái lạ, nhà có việc gì đâu mà ngày nào cô ấy cũng dậy sớm, đúng là thân làm tội đời.
Một lúc sau, qua chiếc rèm cửa thấy trời sáng chút, thằng nhóc khóc inh ỏi đòi mẹ khiến tôi bực mình. Lúc ấy mới thấy vợ tôi chạy vào bế con ra, tôi càu nhàu nói vợ không ngủ mà dậy sớm làm gì khiến con thức giấc. Vợ tôi bị mắng vẫn chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi cô ấy vệ sinh cho con xong mới gọi tôi dậy ăn sáng. Lâu nay tôi chẳng dùng bữa sáng ở nhà nên cũng không biết mẹ con cô ấy ăn uống ra sao, chỉ nghe cô ấy bảo sáng nào cũng nấu cháo, làm phở cho con ăn uống đủ chất.
Đến 7h30, tôi lò mò dậy thì thấy vợ đang đút cho con ăn, thấy tôi thì cười tươi bảo tôi nhanh ăn sáng không nguội. Nhìn tô phở nóng hổi, đầy ú ụ thịt bò trên bàn ăn tôi mới biết sáng nay vợ dậy sớm hầm gà, làm phở.
Cả nhà ăn xong cô ấy lại tất bật rửa bát đĩa, dọn nhà, đi siêu thị. Xong về nhà lại chế biến đồ ăn, giặt đồ, phơi đồ, dọn đồ chơi cho con và nấu ăn trưa.
Ăn trưa xong bố con tôi đi ngủ thì Quỳnh lại rửa bát, lau nhà. Tôi nói cô ấy mắc bệnh sạch sẽ quá thì cô ấy chỉ cười mà nói rằng sạch sẽ để con trai chơi cho yên tâm.
Lúc tôi ngủ trưa dậy thì thấy Quỳnh đang nhào bột, cô ấy nói hôm nay làm bánh và cho con trai cùng nặn để thằng bé trải nghiệm. Nhoáng cái lại thấy cô ấy tất bật chuẩn bị bữa tối.
Đúng là lâu nay tôi nghĩ vợ nhàn rỗi, ăn bám thật là có lỗi quá. Nếu không có Quỳnh làm hậu phương vững chắc để tôi yên tâm thì tôi cũng không thể ra khỏi nhà từ sáng sớm và nhậu nhẹt tới tối khuya mới về được.
Có ở nhà với vợ mới thấy phụ nữ thật giỏi, luôn tay luôn chân, việc nào ra việc nấy. Tôi đã quyết định chuyển tất cả số tiền tiết kiệm vào tài khoản vợ và bảo cô ấy giữ lấy.
Phi Hùng